Những bông hoa ngành y không bao giờ héo

      Những ngày này, khắp các khu cách ly, ngành y chúng tôi cùng lực lượng Quân sự, Công an, luôn căng mình thực hiện nhiệm vụ. Mồ hôi của chúng tôi hòa thấm bộ quần áo bảo hộ kín như bưng, nóng nực và ngột ngạt, môi bong rộp vì phải gắn bó với chiếc khẩu trang cả ngày trời chỉ trừ lúc ăn. Đứng dưới trời nắng 380C mồ hôi chảy ra như tắm, thỉnh thoảng bắt gặp hào gió đi qua, khiến chúng tôi đi qua cái mát là cái rùng mình vì ớn lạnh, tấm kính chắn cũng mờ đi khiến chúng tôi nhìn không rõ, nhiều khi cảm thấy mình đã kiệt sức nhưng tất cả anh chị em chúng tôi đều động viên nhau phải cố gắng, không được phép gục ngã. Những bữa cơm ăn vội không theo bữa, vì nhiều hôm phải làm các thủ tục để đón tiếp công dân từ vùng dịch trở về thực hiện cách ly rất đông, bữa trưa thì chuyển sang gần đầu giờ chiều, bữa tối anh chị em chúng tôi lại ăn vào cái giờ mà các gia đình đã chìm sâu vào giấc ngủ. Các anh em lái xe chuyển mẫu và đưa đón công dân hầu như không có giờ nghỉ, mọi việc diễn ra luôn trong tâm thế thần tốc và thần tốc.

      Mặc dù vất vả nhưng tiếng cười chúng tôi chưa bao giờ tắt, với niềm tin mãnh liệt vào  ngày mai, vì đã có sự đồng lòng góp sức của nhân dân và toàn thể hệ thống chính trị xã hội, chúng ta sẽ chiến thắng đại dịch này. Nhưng sức người thì có hạn mặc dù chúng tôi đã cố gắng chống chọi, kẻ thù vô hình chúng hoành hành mọi lúc, đến cả từng giấc ngủ và những lúc chúng tôi vệ sinh cá nhân chúng cũng len lỏi theo, dựa vào lúc chúng tôi mải đối phó với cơn giông bão giữa trưa đang nắng nóng 380C, sức chống chọi bị suy giảm, vô tình chúng tôi bị sát thương.

      Khi được đồng nghiệp phát hiện và thông báo, tôi bàng hoàng không tin rằng tôi và chị đồng nghiệp bị như vậy, tôi không khóc mà nước mắt tự trào ra giàn giụa, nỗi nhớ con, nhớ gia đình da diết, khiến tôi không cầm lòng được, tôi đứng giữa sân hét lên trong đêm khuya vắng. Anh chỉ huy và mọi người lo sợ, anh đến gần tôi và nói “ trong khi chờ kết quả khẳng định lại, anh đã cho anh em chuẩn bị phòng cho em, em về phòng nghỉ ngơi, không suy nghĩ gì nữa, nếu kết quả không thay đổi, anh tin em sẽ nhanh khỏi thôi mà” tôi lầm lũi bước đi trong đêm di chuyển sang căn phòng được các anh chị em chuẩn bị cho tôi rất chu đáo, sang căn phòng ấy tôi lan man suy nghĩ và vẫn nuôi hi vong rằng kết quả ấy là sai.

      Tôi vốn là đứa vô cùng bản lĩnh khi đứng trước mọi sự việc, nhưng lần này bản lĩnh của tôi đã thua,  tôi mất phương hướng hoàn toàn khi một chị trong nhóm gọi cho tôi giọng nghẹn lại, “ Em ơi! Dậy đi em, xe đến đón các em lên viện dã chiến rồi”, nhìn các chị xếp đồ cho tôi chu đáo ngăn nắp, nhưng các chị vẫn không giấu được dòng nước mắt vì thương đứa em út của cả nhóm .

      Đúng 1 giờ 30 phút tôi lê từng bước nặng nề ra cổng, xe đưa chúng tôi lên bệnh viện dã chiến, xong thủ tục bước lên tầng 2, bước chân vào căn phòng của mình, tôi bắt đầu rơi vào thế hoảng loạn, sợ mọi thứ xung quanh, sợ có người đứng gần, sợ tiếng động, sợ không dám nằm mặc dù rất mệt, cứ như vậy tôi thu mình ngồi trên góc giường nhỏ suốt 2 ngày, suốt từ đêm đó điện thoại tôi luôn nóng lên vì nhận được nhiều lời động viên, cảm thông, chia sẻ từ bạn bè người thân và đồng nghiệp, điều đó  giúp tôi không còn thời gian để suy nghĩ. Tôi không sợ bệnh, điều tôi luôn sợ là những điều khác và tôi cần có người giúp tôi giải mã được những lo lắng đó cho tôi. Điều bi quan nhất là tôi đã nghĩ, trận chiến còn đang cam go nơi quê nhà và trên cả nước thế mà mình lại phải vào đây… liệu có còn … và biết bao giờ mới được trở lại bên đồng đội thân yêu …

     Buổi tối ngày thứ 2, kể từ hôm tôi vào viện, vẫn những dòng tin nhắn và những cuộc điện thoại của anh em, bạn bè động viên chia sẻ, trong đó có cuộc gọi đã tiếp sức cho tôi đầy đủ niềm tin để bước tiếp  những ngày sắp tới của mình, chuông điện thoại của tôi reo và đầu dây bên kia cất lên, một giọng nói ấm áp nhưng có vẻ hơi trầm xuống vì buồn, anh hỏi tôi như một người anh khi biết tin đứa em gặp nạn “ Anh Trung đây! Sức khỏe của em hôm nay thế nào? ” chưa kịp trả lời anh và chưa kịp định hình lại giọng nói đó là của ai? Thì anh nói tiếp “ Anh rất thương các em, rất hiểu hoàn cảnh và môi trường làm việc của các em, khi nghe tin anh xót xa vô cùng. Hơn ai hết, anh thấu hiểu được sự vất vả không thể nói hết bằng lời, cũng không có thước đo nào đong đếm cho đủ”. Nhận ra đó là Anh cả của Ngành y Vĩnh Phúc chúng tôi, tinh thần tôi khi đó như có một thứ ma lực hết sức thần kỳ, đã sốc tôi đứng dậy và thể hiện đúng bản lĩnh con nhà lính của tôi. Tôi chợt nhớ ra một câu trong bài hát của nhạc sĩ Trần Long Ẩn đã viết.

“ Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ giành phần ai

Ai cũng một thời trẻ trai, cũng thường nghĩ về cuộc đời mình

Phải đâu may nhờ rủi chịu, phải đâu trong đục cũng đành

Phải không anh? Phải không em?”

      Chính vì Anh tạo cảm giác cho tôi vô cùng thoải mái, gần gũi để tôi có thể dễ dàng chia sẻ, anh lặng im nghe tôi nói những băn khoăn của mình, tôi nói chuyện với anh vô cùng thoải mái, như một đứa em gái tâm sự với người anh cả trong gia đình đông anh em vậy, không hề có suy nghĩ hay khoảng cách rằng, mình đang nói chuyện với lãnh đạo của mình, cứ như vậy những băn khoăn suy nghĩ của tôi mà suốt trong 2 ngày qua tôi được trải lòng một cách  nhẹ  nhàng.  Những dấu hỏi tại sao? Tại sao? Thì hôm nay Anh như một chiếc chìa khóa vạn năng đã giúp tôi mở được hết các câu trả lời đó. Khi được nghe Anh chia sẻ với tôi về những băn khoăn trăn trở, quan điểm, suy nghĩ và động viên, chỉ đạo của Anh, khiến tôi lúc đó tự tin, lạc quan hơn.

      Kết thúc câu chuyện anh không quên nhắc tôi rằng “ Anh và các lãnh đạo, các anh em đồng nghiệp luôn tin tưởng ở em và bên cạnh em, em hãy nghị lực lên, bất cứ khi nào cần, em cũng có thể gọi cho anh, em gọi lúc nào anh cũng nghe được, yên tâm điều trị em nhé”. Chỉ cần vài lời ngắn ngủi vậy thôi, nhưng chứa đựng đầy tình cảm, sự yêu thương không khoảng cách. Sau 2 ngày rơi vào trạng thái hoảng loạn, qua cuộc nói chuyện chia sẻ với Anh, hôm nay tôi đã dần bình tâm trở lại, dám bước ra cửa phòng, dám nằm xuống và tìm được giấc ngủ mặc dù rất ngắn ngủi và chưa được sâu giấc. Sau cuộc nói chuyện của Anh với tôi, tôi như được hồi sinh trở lại, nghị lực hơn, mạnh mẽ hơn, suy nghĩ tích cực hơn, có cái nhìn thoáng hơn. Tôi thầm cảm ơn Anh, người anh luôn tâm huyết, tận tụy với ngành, với sức khỏe của người dân.

      Chúng tôi luôn có niềm tin mãnh liệt vào ngày mai, một niềm tin tất thắng, giống như những đóa hoa Hướng Dương ngành Y luôn hướng về phía mặt trời, hướng về ngày mai, một ngày gần đây nhất thôi, chúng ta sẽ sớm chiến thắng đại dịch. Vĩnh Phúc chúng tôi đã nhiều lần đứng trước nguy nan do đại dịch covid-19, nhưng với tinh thần đoàn kết chống dịch như chống giặc của nhân dân và toàn thể hệ thống chính trị, với trí tuệ và các quyết sách mạnh mẽ, kịp thời của các đồng chí lãnh đạo, Ban chỉ đạo phòng chống dịch của tỉnh, đặc biệt là sự lãnh đạo tài ba, chỉ đạo sát sao, trực tiếp và quyết liệt của đồng chí Bí thư tỉnh ủy đã vững tay, chèo lái con thuyền, đưa Vĩnh Phúc luôn cập đỗ những bến bờ bình an.

      Còn bây giờ tôi đã lấy lại được tất cả tinh thần và nhiệt huyết, thật lạc quan tin tưởng để chiến đấu với kẻ thù đang ký sinh ngay trong chính bản thân mình, tôi tin tưởng tôi sẽ chiến thắng và khỏi bệnh. Và một ngày không xa tôi được ra viện, sẽ trở về với gia đình, tôi sẽ ôm chầm lấy những người thân yêu nhất của tôi, những đồng đội của tôi, rồi lại sẵng sàng khoác lên mình tấm áo choàng trắng thiêng liêng, lại được cầm vũ khí của ngành y, để xin được tình nguyện ra nơi tuyến đầu chống giặc dịch để bảo vệ những người dân quê hương, đất nước yêu dấu của chúng ta.

Bài: Nguyễn Thị Bình

                                        TTYT huyện Yên Lạc- tỉnh Vĩnh Phúc

Tin liên quan